• Breaking News

    đọc và cảm nhận

    Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2017

    Truyện ngắn hay và cảm động (mái ấm gia đình): CÁ HEO NHỎ.

         Tối hôm đó, ba kêu tôi chạy lên cửa hiệu nhỏ bán các loại bánh mì Pháp ở góc ngã tư gần nhà mua thêm vài gói bánh khô để dành tối xem đá bóng ăn lót dạ. Bé Bo chạy ra cửa, tay vẫn cầm một con cá heo đồ chơi, rối rít đòi theo. Má tôi bênh nặng, mất đột ngột sau khi mới sinh bé được một năm. Công việc khiến ba tôi luôn bạn rộn và vắng nhà thường xuyên. Suốt bốn năm, tất cả những công việc có thể bày tỏ niềm trìu mến và tình yêu thương, tôi đều dành cho bé. Cõng Bo tới tiệm bánh mua bánh xong, lượt về, tôi thả em xuống, cho tự đi bộ. Hai anh em nắm tay nhau đi trên vỉa hè. Đến ngã tư, hai anh em vừa xuống được mấy bước thì đèn chuyển sang màu xanh. Dòng xe cộ ào tới. Giật mạnh tay khỏi bàn tay tôi, bé Bo hoảng sợ nhảy giật lùi về phía sau. Vang lên tiếng phanh xe kít, cùng tiếng hét kinh hoàng. Mọi thứ sảy ra trong tích tắc. Khi tôi quay đầu lại, thì bé em đã nằm bất động trên mặt đường. Hình ảnh xoáy mạnh vào đầu tôi. Hệt như chẳng có chuyện gì trầm trọng sảy ra với em gái tôi nếu không kể một dòng máu rất nhỏ rỉ theo cánh mũi không còn phập phồng được nữa.
         Gần một năm qua, tôi mới thoát khỏi trạng thái thất thần, ngơ ngác. Từng bước một, tôi trở lại với cuộc sống bình thường. Tôi vào lớp 10, trễ hơn các bạn một năm. cho đến khi tin rằng tâm lý tôi đã vững vàng hơn, ba mới yên tâm với các chuyến công tác xa. Tôi được gửi vào học ở trường nội trú, chủ nhật mới về nhà. Bạn bè ở trường hòa đồng và vui vẻ. Buổi chiều, mọi người ra sân tập chơi bóng chuyền hoặc bóng rổ. Thế nhưng tôi chỉ ngồi im, nhìn hờ hững. Cứ nghe tiếng bóng đập, tiếng mọi người chạy theo bóng, đâm sầm vào nhau, rồi cả tiếng cười đùa la hét, mắt tôi lại tối sầm. Cách duy nhất là lao vào học. Các thử thách liên tục về bài vở giúp tôi quên đi một phần nào ký ức u ám. Tiền ba cho tiêu vặt, tôi mua đủ loại sách, đọc ngẫu nhiên. Tuy nhiên, hàng đêm tôi vẫn thường thức giấc, chồm dậy ngồi sững trên giường. Luôn là những hình ảnh lặp đi lặp lại: Bo, ngồi bên kia bàn, phụng phịu chờ tôi chiên trứng cho ăn với cơm. Tôi nhìn thấy gương mặt bé sau khi uống cạn ly sữa có hàng ria mép trắng. Tôi có cảm giác vẫn còn cõng em trên lưng, bàn tay nhỏ quàng quanh cổ. Nhưng rồi lại vang lên tai tiếng "thịch" khi em bị hất lên cao, rơi xuống mặt đường và xung quanh là những ẫu bánh mì vỡ vụn...
          
         Tôi gục mặt vào đầu gối, khắp người ướt đẫm mồ hôi. Giá như người phụ nữ điều khiển chiếc xe máy đó đừng nhấn tay ga, làm nó vọt lên thình lình. Những người xung quanh đường vỗ vai tôi tỏ vẻ cảm thông, câu họ hay nói nhất là "Bé Bo giờ đây đang ở trên thiên đàng cùng với mẹ đấy!". Họ không hiểu rằng tôi rất căm ghét những lời an ủi kiểu như thế. Làm sao họ biết được tôi thương em mình đến chừng nào. Họ sao hiểu được tôi luôn cảm thấy trống trải đến đáng sợ. Lâu dần, khi tôi có thể ngủ hết một đêm mà không chồm dậy, thì nguyên trong tôi cẫn còn nguyên cảm giác đau khổ và tức giận.
         Khi tôi lên lớp 11, ba tôi có đủ vốn liếng để mở công ty tại thành phố này. Đồng thời ba quyết định đi thêm bước nữa với một người phụ nữ đồng nghiệp. Ba và tôi có một cuộc nói chuyện khá dài. Tôi đồng ý khi ba nói rằng ai cũng cần có một mái ấm. Ngay cả khi mái ấm ấy đã mất đi, thì vẫn phải cố gắng tìm lại. "Con hiểu ba chứ?" - Ba hỏi khi kết thúc câu chuyện. tôi gật, cố gắng mỉm cười. Tôi hiểu hết, nhưng ba không hiểu cảm giác của tôi lúc này. Tại sao những người thân cứ xa tôi dần? Cảm giác tức giận lại ập đến, tôi cố giấu nó thật kỹ, không cho ai biết.
         Mặc dù đã lên kế hoạch, đám cưới của ba tôi vẫn trì hoãn hai lần. Một hôm, tôi ở trường về, có một người phụ nữ chờ tôi trước cổng. Ngay tức khắc, tôi nhận ra cô ấy chính là người điều khiển chiếc xe tông vào em gái tôi. Ngày đó, ba tôi đã đồng ý không thưa kiện ra tòa, bởi ông nói rằng, đó thật sự chỉ là một tai nạn. Ba năm qua, tôi không gặp lại cô ấy. Tôi đã cao lớn hơn, gần như một tràng trai thực thụ. Còn người phụ nữ đứng trước mặt tôi thì gầy hơn, gương mặt rất nhiều nếp nhăn. Ở quán nước gần nhà, cô ấy đưa cho tôi con cá heo của bé Bo ngày nào. Cô đã nhặt và giữ lại nó, khi người ta đưa em của tôi đi. Cô nói khó khăn: "Cô biết cháu đau khổ và tức giận khi thấy cô. Nhưng mấy năm qua, đêm nào cô cũng mất ngủ. Cô đau đớn, và ân hận nhiều lắm. Cô chỉ muốn một điều thôi, là cháu tha thứ cho cô!". Tôi cầm trong tay con cá heo nhỏ, khóc, gật nhẹ. Người phụ nữ xanh xao cũng khóc: "Ngày đó, ba cháu tha thứ cho cô, vì muốn con của cô không bị mất đi mái ấm, không bao giờ cô hết biết ơn ba cháu vì điều đó..."
         Tôi về nhà, ngồi vào bàn và viết một e-mail gửi ba. Tôi nói hết những suy nghĩ của mình, muốn ba mình lại có một mái ấm, có người chia sẻ và có thêm những đứa con - những đứa em của tôi...
         Tôi sắp vào lớp 12, tôi bắt đầu tập chơi bóng với bạn bè. Thi thoảng tôi vẫn gặp lại cảm giác cô độc. Những lúc đó, tôi cầm con cá heo trên bàn học, áp ào môi. Khi biết tha thứ, tôi đã tìm lại được tình yêu thương đích thực và quan trọng là tìm lại được chính mình.






    Nếu thấy hay thì chia sẻ nhé!
    ----------------------------------
    Ghé thăm blog thường xuyên để đọc những stt và truyện hay!

    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét

    loading...

    Fashion

    Beauty

    Travel