Bố tôi đang buộc phải nghỉ làm vì bị bệnh. Bố đã cố vác những thùng hàng quá nặng, liên tục nhiều giờ liên tiếp, nhiều ngày liên tiếp, khiến bây giờ lưng bố đau buốt và không thể đứng thẳng được. Thực ra bố tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, vì từ khi mẹ tôi mất, mọi gánh nặng dồn lên vai bố, cả chuyện kiếm tiền lẫn chăm sóc 3 cô con gái. Nhưng giờ đây, các bác sĩ yêu cầu bố không được làm việc nặng và nằm nghỉ càng nhiều càng tốt trong ít nhất 6 tuần.
Cô em gái út của tôi là Vân Anh chuẩn bị tham dự "nhảy dây vì trái tim" một hoạt động ngoại khóa vừa vui khỏe, vừa quyên góp tiền để giúp các bệnh nhân bị bệnh tim.
Để tham gia thì Vân Anh cần một sợi dây để tập nhảy. Tôi đã nghe thấy nó hỏi vài lần: "Bố ơi, bố mua cho con một sợi dây để nhảy dây bố nhé?". Bố chỉ trả lời bằng cách ậm ừ. Tôi biết bố đang khó nghĩ vì khi bố bị bệnh và nghỉ làm, thì quỹ chi tiêu trong nhà càng eo hẹp hơn. Nhưng bố lại không thể từ chối Vân Anh, vì việc nó làm lại là vì một mục đích tốt đẹp. Tôi thương bố quá!
Một buổi trưa đang trong bếp thì tôi nghe có tiếp sột soạt nhè nhẹ. Tôi chạy ngược ra vườn sau, thì ở đó, tôi thấy bố đang ngồi còng lưng hí húi đẽo một cái gì đó. Cặp kính của bố tuột xuống vùng mũi và mồ hôi thì đang chảy dọc hai bên thái dương. Bên cạnh bố là hai sợi dây hình như cắt ra từ dây phơi, mỗi sợi dài khoảng gần 2m. Ngoài ra còn có mấy cục gỗ nhỏ và trong tay bố cũng dang cầm một cục như thế. Bố đang cố đẽo gọt để biến nó thành cái tay nắm cho đầu của sợi dây, Rồi bố tự đục lỗ ở tay cầm để luồn sợi dây vào.
Tôi phải cố gắng không để nước mắt rơi khi nhận ra bố đang làm gì. Bố đang tự làm sợi dây để tập nhảy cho Vân Anh.
Tôi bước hẳn ra ngoài để xem "dự án đặc biệt" của bố. Hóa ra bố không chỉ làm một, mà là hai sợi dây, vì bố nói thế nào Bảo Anh (chị sinh đôi của Vân Anh) cũng muốn có một sợi dây khi thấy Vân Anh tập nhảy dây.
- Nhưng bố đang mệt thế thì dậy làm gì....- tôi trách.
- Có nhiều người bị bệnh tim còn nặng hơn bố nhiều, con ạ - bố tôi nói rồi vẫn hì hục làm tiếp.
Thắt nút xong hai sợi dây và những tay cầm, bố tôi chỉ vào mấy chiếc cốc nhỏ đựng sơn và bảo tôi làm cùng. Bố nói bố muốn sơn màu những tay cầm đúng màu mà Vân Anh và Bảo Anh thích. Tôi đã giúp bố sơn một sợi dây có tay cầm màu vàng cho Vân Anh và màu tím cho Bảo Anh. Sau khi lớp sơn đầu tiên đã khô, bố còn dùng sơn khác màu để vẽ những bông hoa nho nhỏ và tên của hai đứa em tôi lên chỗ tay cầm nữa.
- Vân Anh và Bảo Anh xứng đáng nhận được những thứ thật đẹp đẽ khi chúng làm việc tốt - bố nói vậy.
Tôi tin món quà của bố sẽ giúp 2 đứa em tôi hiêu rằng khi bạn có một trái tim tốt đẹp, thì những gì bạn nhận được sẽ tuyệt vời hơn những thứ bạn mong đợi, tuyệt hơn cả mức bạn có thể tưởng tượng - và thông điếp đó đến từ một người cha nhiều năm nay chỉ biết làm những công việc tay chân, khuân vác nặng nhóc nhằm kiếm đủ tiền lo cho gia đình mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét