• Breaking News

    đọc và cảm nhận

    Thứ Bảy, 1 tháng 4, 2017

    CHO EM MỘT CHÚT NIỀM TIN ANH NHÉ...

         Định mênh - em gọi hai từ đó bởi giữa cuộc sống bộn bề, em đã gặp anh....
         Em thấy lòng mình xao xuyến ngóng trông, nhớ về anh khi em nghĩ tới những gì đã qua, liệu đó có phải là tình yêu không? Đôi lúc nghĩ đến anh, em thấy mình quá yếu đuối, khi những giọt nước mắt lại lăn trên gò má, em phân vân, anh bây giờ ở đâu? Anh ăn gì chưa? Anh đi làm về chưa?...có rất nhiều câu hỏi em muốn hỏi anh, nhưng sao em không nói, vì anh bận, anh rất bận, e hiểu điều đó mà, đúng không anh? Vì em sợ điều đó sẽ làm phiền anh, nên em chọn cách im lặng. Nhưng đã đôi lần em ấm ức mà viết ra rất nhiều, anh đọc mà, anh biết mà, nhưng những câu chuyện của ngày hôm trước, anh chẳng bao giờ nhắc lại, chỉ nhẹ nhàng hỏi thăm em vào ngày mới. Em lại cố cho mình lý do để ngụy biện vì thời gian hông cho phép, nhưng anh vẫn ở đó. Anh không biết đúng không, khi em gọi "Anh ơi" - anh trả lời "Anh đây". Anh không biết sao, trái tim em ấm áp đến nhường nào. Em yêu anh từ khi nào anh nhỉ? Anh có còn nhớ không? Em không thích nào nhiệt, em thích những gì nhẹ nhàng như chính em vậy? Vậy mà không biết em đã khóc bao nhiêu lần vì em nhớ anh?...
         Em hồn nhiên và vô tư lắm đúng không, em hay cười nhưng khi yêu anh, em chỉ muốn giữ cho mình em thôi. Rồi thời gian cứ thế trôi, người ta bảo yêu xa cần sự tin tưởng rất nhiều để có thể nuôi dưỡng tình yêu đó! Em đã cho mình rất nhiều lý do để chấp nhận nó! Ừ, thì vì công việc nên anh rất bận, em phải hiểu và thông cảm cho anh, chia sẻ và quan tâm đến anh, để anh có thể an tâm làm tốt công việc. Đôi lúc nghe anh nói, công việc anh bận không có thời gian làm gì, em thấy thương anh nhiều lắm, em ơi! Anh nhớ em! Anh sẽ hoãn hết kế hoạch để về thăm em - và em đợi, ngày anh về, em vui biết mấy. lúc đó anh đã nói, Anh nhớ em nhiều lắm...
         Đó là lần đầu tiên, em nghe anh nói với em như vậy, lúc đó em chỉ đứng nhìn anh thôi, và khẽ mỉm cười vì em thấy thật hạnh phúc! Nhưng anh lại xa em, sự quan tâm an ủi chỉ là qua những dòng tin nhắn, nhưng dường như anh bận, những dòng tin nhắn đó cũng không gửi cho em được. những lúc đó em suy nghĩ rất nhiều, và em lại buồn, anh có biết không? Em chờ đợi, nhưng tất cả chỉ là sự im lặng, rồi một ngày, trong em nỗi nhớ đó đã lấn át đi lý trí của mình, em không kiểm soát được, em đã cầm điện thoại lên, nhưng lần này em đã viết rất nhiều tin nhắn, anh chỉ cần nghe em nói thôi đừng trả lời em, hãy để em nói ra hết tâm sự của mình. Em đã khóc rất nhiều khi viết những lời đó cho anh! Thay vì lo lắng anh đã chọn cách im lặng - Ngày hôm sau anh nhắn tin hỏi han em, em không biết, em giận anh nhiều lắm, nhưng sao lúc đó em chỉ thấy nhớ và thương anh thôi, em hay giận hờn vu vơ và chênh vênh trong những suy nghĩ của mình.
         Người ta nói yêu đơn giản là yêu thôi, nhưng liệu người ta có thể cứ yêu mà không cần biết tương lai sẽ ra sao khi chính tình yêu ấy đang thổi bùng lên khát khao về một mái ấm gia đình...
         Em đã 27, cái tuổi đủ để có sự chính chắn xây dựng một mái ấm hạnh phúc gia đình. Như bao cô gái khác, em đang trên đường tìm kiếm một nửa của hạnh phúc. Nhiều lúc mệt mỏi chán nả em lại tự nhủ. Ừ, duyên số chưa đến mà thôi. Tất cả những gì em mơ ước là một gia đình nhỏ, một cuốc ống bình dị, được chăm lo cho chồng và những đứa con thân yêu....
         
         Anh hiền, khuôn mặt buồn với chiếc má lún đồng tiền trông rất duyên...Anh khá chỉn chu, lãng mạng và tâm lý, những trải nghiệm trong cuộc sống của anh đủ để làm điểm tựa vững chắc khi em bên anh.
         Anh chia sẻ những dự định công việc sắp tới, em lo lắng cho anh, thấy anh buồn, lòng em cũng đâu dễ chịu gì, nhưng như một sự ngầm định, em không xem vào cuộc sống của anh, không phải vì em không quan tâm, mà đơn giản là em tôn trọng cuộc sống riêng của anh, và nếu anh cần chia sẻ, anh sẽ tự nói ra.
         Em chỉ muốn nói với anh rằng: "Anh à! Em muốn, nếu em lấy ai đó, thì người đó là anh, em muốn mình sẽ là một cô dâu thật đẹp, mắm tay anh trong lễ cưới".
         Nhưng em không nói, bởi có lẽ tình yêu nó sẽ tự đến, em chẳng muốn làm gánh nặng cho anh, cứ im lặng đi bên cuộc đời anh đến khi nào có thể.
     Em ngày càng nhớ anh và yêu anh nhiều hơn, em vẫn tự nhủ rằng "hãy yêu bằng một trái tim nóng và một cái đầu lạnh" nhưng sao tim em vẫn không thể thắng nổi lý trí. Em yêu anh như bản năng của một người phụ nữ, nó sâu đậm hơn bao giờ hết.





    Nếu thấy hay thì chia sẻ nhé!
    ----------------------------------
    Ghé thăm blog thường xuyên để đọc những stt và truyện hay!

    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét

    loading...

    Fashion

    Beauty

    Travel