• Breaking News

    đọc và cảm nhận

    Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

    Tuổi học trò: (Truyện ngắn): CHO NÊN, CẬU ẤY CŨNG KHÔNG CẦN PHẢI BIẾT.....


              Ngày xửa ngày xưa đã lâu lắm rồi, có một nàng công chúa nhỏ, nàng dành rất - rất nhiều... tình cảm. Trong suốt một thời gian rất - rất - rất dài, cho một chàng hoàng tử. Nhưng tiếc thay hoàng tử lại không hề biết....

              - Chỉ là một cuộc họp lớp ấy mà, em cũng chỉ định đến ngồi một lát cho có mặt thôi.
              - Em cứ ngồi lâu chút cũng được. Bạn cấp 3 phải không, lâu lắm mới gặp nhau còn gì. Khi nào đến đón em, anh sẽ nháy máy.
              Trúc nhấn vào phím kết thúc cuộc gọi. Màn hình di động chuyển về chế độ chờ, hiện lên khuôn mặt Trúc và Thông tựa sát vào nhau cười tít, rất chi là "tình củm". Thông lúc nào cũng thế, ân cần và dịu dàng vô bờ bến. Chẳng thấy anh nhăn mặt với Trúc bao giờ. Kể cả khi nghe Trúc nói ngay từ hồi cấp 3, cô đã từng âm thầm thích một cậu bạn cùng lớp suốt mấy năm mà không dám mở lời.

    ***

              Cậu bạn đó là Minh, Trúc nhớ nhất là cái mũ của cậu ấy. Thực ra đó chỉ là cái mũ lưỡi trau bình thương, màu đen viền sáng đậm, phía trên có in logo thương hiệu hãng thể thao nổi tiếng. Nhưng nó chỉ là vật dẫn đường để Trúc gặp Minh.
              Vào cái ngày nắng tươi rực rỡ ấy, một cơn gió đi lạc đã cuốn nó bay vèo ra trước mặt Trúc. Phản xạ tự nhiên khiến Trúc cúi người định nhặt chiếc mũ lên. Nhưng thứ mà tay Trúc chạm phải không phải là chiếc mũ, mà là....một bàn tay khác. Bàn tay có những ngón hơi sương và các móng tay bị cắt ngắn cũn....một bàn tay con trai. Hai bàn tay cùng hơi rụt lại, ngần ngừ. Rồi bàn tay kia mạnh dạn chìa ra nhặt lấy chiếc mũ.
              - Chiếc mũ của tớ bị rơi. - Cậu bạn vừa phảy phay tay phủi bụi trên chiếc mũ, vừa mỉm cười giải thích.
              Trúc ngẩng lên và ngần như sững lại. Ánh nắng buổi sớm được lọc qua vòm lá, tỏa rạng trên khuôn mặt cậu bạn, làm nó bông nhiên bừng sáng, những sợi tóc mảnh màu nâu, đôi mắt sáng, làn da bánh mật....đều lấp lánh trong nắng. Chỉ đến khi bóng cậu bạn chỉ còn như một dấu chấm tít phía xa. Trúc mới tỉnh lại. Đó là ngày đầu tiên Trúc vào lớp 10. Cũng là ngày đầu tiên trái tim Trúc đập lỗi nhịp, vì một cậu con trai. Sau này, thật tình cờ, Minh, cậu bạn đó lại học cùng lớp với Trúc.

    ***

              Không hẳn là một buổi họp lớp. Là do cậu lớp trưởng chuẩn bị lấy vợ, muốn tổ chức ăn mưng "kẻ nổ phát súng đầu tiên", nhân tiện họp mặt cả lớp luôn. Điểm hẹn là một nhà hàng hải sản khá nổi tiếng trong thành phố, nay gần cơ quan Trúc, đi bộ chưa đầy 15 phút. Trúc đứng ngay dưới tấm biển nhà hàng sáng choang, tự nhiên thấy ngập ngừng, đến giờ có lẽ hơi sớm.
              Hồi cấp 3, Trúc cũng hay đi học sớm. Hôm đó, khi Trúc vào lớp, chỉ có một cậu bạn đến trước, lại đúng cậu bạn ngồi ngay sau lưng trúc. Bình thường giữa đám bạn bè náo nhiệt không sao, tự nhiên trong căn phòng trống chỉ có hai người, cảm giác bống thật ngại ngùng. Trúc vốn ít nói, cậu bạn kia cũng chả chịu mở lời trước, mà cứ im lặng thế này thì thấy kỳ kỳ sao ý. Không khí dường như hơi căng lên. May sao, lúc đó Minh xuất hiện.
              Cậu vứt uỵch cái cặp sách xuống bàn, ngẩng khuôn mặt ướt đẫm nước mưa lên:
              - Đen quá, vừa ra khỏi nhà thì mưa ụp xuống, cái xe cà khổ lại dở chứng, xịt lốp giữa đường nữa chứ. Báo hại mình tốn mất 10 nghìn đi xe ôm tới đây.
              "Đài" đang phát ngon lành thì bỗng khựng lại"
              - Ủa, sao lớp có mỗi hai người thế này?
              - Chắc tại trời mưa mát mẻ, nên bà con tranh thủ nướng thêm tí nữa - cậu bạn sau lưng Trúc tiếp lời.
              Ừ, giờ này sướng nhất là khoản "nướng không khói" đấy. À, mà tối qua trận MU cậu có xem không?
              - Có chứ, trận đó mà bỏ qua có mà phí cả đời à?
              Thế là ki li koa loa, hai cậu bạn hào hứng xáp lại tranh luận sôi nổi. Không khí trong lớp dường như được cởi nút, dễ thở hẳn. Trúc cắm cúi vào quyển bài tập trên bàn, cảm giác như vừa trút được gánh nặng. Bỗng, một gói nhỏ gì đó được đặt lên quyển sách trên bàn:
              - Cho Trúc này.
              - Hơ?
              - Sôcôla đấy, sáng nay mẹ tớ cứ nhất quyết bỏ vào túi tớ - nụ cười rộng mở quen thuộc lại bừng sáng trên khuôn mặt minh -  Nhưng mà ngọt lắm, tớ chả thích.
              Trúc cầm gói giấy lên, cảm giác vẫn còn chút ấm ấm từ tay Minh vương lại. Thực ra, sau đó mấy viên sôcôla ấy ngọt như thế nào, Trúc cũng không biết. Vì từ lúc ấy, Trúc cứ cầm chặt gói ấy trong tay không rời. Và đến cuối buổi thì mấy viên kẹo đã thành....mứt sôcôla, nhão nhoẹt, không thê ăn nổi.

    ***

              Trúc đẩy cửa bước vào, cậu lớp trưởng đã đặt một phòng riêng cho lớp. Mới có mấy người đến. Người đầu tiên nhìn thấy Trúc là Minh, điệu cười rộng mở chẳng thay đổi tẹo nào:
              - A, Trúc. Xem nào, trông có vẻ chững trạc nhỉ? Qua đây, qua đây, ngồi chỗ này....
              Minh hớn hở đập tay vào cái ghế trống bên cạnh:
              - Này, tính ra đây là lần đầu tiên bọn mình ngồi cạnh nhau đấy nhỉ?
              Hồi lớp 11 cô chủ nhiệm có chính sách xếp chỗ ngồi rất đặc biệt. Cứ 5 ngày lại đổi chỗ một lần. Mục đích là để mỗi học sinh trong lớp có cơ hội làm bạn cùng bàn với ít nhấ 2,3 số học sinh trong lớp. Cách làm này đã cải thiện đáng kể tình trạng chia bè phái khi đó ở lớp. Nhưng xoay vòng mấy lần mà chưa bao giờ Trúc được ngồi cạnh Minh.
              Trừ một lần...
             Trúc ngồi xuống cạnh Minh. Thoáng nghe mùi nước hoa phảng phất từ vai áo cậu bạn, Trúc buột miệng:
              - Ui, bây giờ đã biết xức nước hoa rồi cơ đấy, điệu thế!
              - Đâu có, đâu có, công việc yêu cầu thôi mà - Minh cười ngượng ngịu.
              - Thay đổi rồi. Hồi trước nhớ cậu chỉ biết dầu gió.
              - Ôi, ôi, lâu không gặp, không ngờ Trúc bây giờ cũng mồm mép ra phết nhé, còn biết chọc ngoáy bạn cơ đấy...
              - Ừ, thì ai chả phải thay đổi.
              Trúc mỉm cười, tự thấy ngạc
    nhiên với chính mình. Ai ngờ cô bé Trúc chỉ cần thấy mặt bạn Minh là đỏ mặt, nín thở ngày nào, lại còn dám trêu cả người ta ngay giữa chốn đông người thế này.
              - Thực ra...
              - Gì cơ?
              - Thực ra - Trúc ngọ nguậy, ngồi thẳng lưng lên - Thực ra, đây không phải lần đầu tiên bọn mình ngồi cạnh nhau...
              - Hả, hồi trước bọn mình đã từng ngồi cạnh nhau?
              - Ừ!
              - Sao tớ không nhớ nhỉ?
              - Ừm...đùa đấy - Trúc cười nhẹ.
              - Biết ngay mà, tớ đâu đến nôi già cả đãng trí thế. Làm gì có chuyện không nhớ tẹo nào...
              Trúc cúi mặt chỉnh lại cái khăn chải bàn. Cậu ấy quên rồi. Đúng là có một lần. Mỗi lần lớp có đợt đảo chỗ ngồi. Trúc lại nhắm mắt khấn thầm. Mãi rồi nguyện vọng ấy cũng trở thành sự thật. Không phải cùng bàn, nhưng cũng là ngồi cạnh. Thực ra lần đó cả lớp đi tham quan. Và lần đầu tiên. Trúc ngồi cạnh Minh. Trên băng ghế ô tô, suốt ba tiếng.

    ***

              Mọi ngươi lần lượt đến đông đủ. Câu truyện trên bàn tiệc rôm rả hẳn lên. Trúc thấy không đói, bát thức ăn Minh gắp cho còn đầy nguyên. Mọi người đang bàn về chuyện tình yêu của lớp trưởng với vợ sắp cưới. Bỗng có tiếng ai đó làm Trúc giật mình:
              - Các cậu có nhớ vụ thư tỏ tình trên loa hồi lớp 11 không?
              - Nhớ chứ, cô bạn nào đó lạ nhỉ, dám mạnh dạn viết hẳn một bức thư nói tớ thích ấy lắm, thế mà lại không dám ký tên thật...
              - Ừ, tớ nhớ, cô ấy ký tên là "người từng được cậu cho mượn thuốc"...
              -Đến bây giờ vẫn không ai biết là ai nhỉ?
              Mọi người thi nhau nhớ lại chuyện cũ, cười nói hí hả. Trúc nghe hai má nóng bừng. Đúng lúc đó, điện thoại rung tít. Là Thông, Giọng anh trêu trọc:
              - Thế nào? Gặp lại bạn cũ có mộng về quá khứ gì không đấy?
              - Làm gì có chuyện đó - Trúc bật cười, hơi nghiêng tai để không bỏ lỡ câu chuyện của mọi người đang dang dở. Cả bàn đang thúc minh đứng dậy bày tỏ cảm xúc vụ thư tỏ tình trên loa. Cậu bạn cười hì hì, nói câu gì đó, Trúc chỉ nghe loáng thoáng "Chịu, tớ làm gì có ai cho mượn thuốc bao giờ, chắc nhầm..."
              ....
              - Vâng, anh đến thì nháy máy em xuống nhé.
              Trúc cúp máy. Câu truyện trên bàn tiệc giờ đã chuyển hướng, Minh nghé qua hỏi:
              - Sao thế? Bồ cậu giục về rồi hả?
              - Không, lát nữa. Anh ấy tiện đường qua đón ấy mà....
              - Nhất cậu đấy, xe ôm đưa đón tận nơi. Hai người chắc chắn rất hạnh phúc rồi?
              - Cũng gần bằng cậu thôi mà, cậu chả gần sắp cưới còn gì?

    ***

              Thông đỗ xe chếch phía trên nhà hàng một chút, đợi Trúc. Anh bao giờ cũng dư thừa tế nhị và chu đáo. Vòng tay quờ ra sau xe kéo Trúc gần sát. Trúc rất thích cách chăm chút này của anh.
              - Vui không em?
              - Cũng được ạ. Cứ như chẳng có gì thay đổi. Nhưng, lại có vẻ như thay đổi rất nhiều...
              - Lâu như thế chẳng ít nhiều cũng có chút thay đổi mà...
              - Em cũng thay đổi nhiều...
              ...
              - Hồi xưa em say xe lắm ý.
              - Say xe? Anh có thấy em say xe đâu.
              - Ngày xưa cơ. Mỗi lần lên ô tô là phải mang theo thuốc chống say hoặc dầu gió gì đó. Có một lần đi tham quan cùng cả lớp. Em quên mất không mang. Lần đó thật kinh khủng, như trời đất đảo điên ấy... May mà cậu bạn ngồi cạnh có mang lọ dầu gió. Nếu không, chắc chả đi đến nơi được mất...
              - Khổ thân! Thế xong rồi sao?
              - Thế thôi, chuyện nhỏ mà, ai còn nhớ làm gì! - Giọng Trúc hơi khàn.
              Xe dừng lại trước vạch vôi trắng. Đèn vàng vừa chuyển sang đỏ. Bàn tay Thông nhè nhẹ nắm lấy tay Trúc:
              - Quen rồi cũng tốt em ạ. 
              - Vâng!
              Trúc ghé đầu dựa vào vai Thông. Bờ vai rộng của anh luôn khiến Trúc cảm thấy được an toàn và che chở.
              Quen rồi cũng tốt.
              Cho nên, cậu ấy không cần phải biết, cái tập giấy thơm viết thư dày cộm, được tỉ mẩn chọn từng hoa văn trang trí và mùi hương ấy đã bị xé đi gần hết chỉ vì xóa đi gạch lại cái chữ ký "người từng được cậu cho mượn dầu gió" hay là " Người từng được cậu cho mượn thuốc chống say se"... Rốt cuộc đem tất cả dũng khí mà chỉ dám ký một cách mơ hồ "Người từng được cậu cho mượn thuốc"
              
              Cho nên, cậu ấy cũng không cần phải biết, sớm tinh mơ hôm đó, có người lén lút như kẻ trộm, giấu giấu nhé thư vào hòm Đài phát thanh trường. Lúc đó chỉ một chiếc lá rơi cũng làm tim đập loạn lên và toàn thân mồ hôi, lạnh toát cả người.
              Cho nên, cậu ấy cũng không cần phải biết, có người cứ ôm mãi tâm trạng bất an, vừa mong ngóng, vừa sợ hãi chờ nghe tiếng loa phát thanh của trường. Và rốt cuộc, khi tiếng loa phát thanh cất lên, nhìn ánh mắt ngơ ngác của người ta chỉ biết gục xuống bàn tuyệt vọng.


              Ngày xửa ngày xưa đã lâu lắm rồi, có một nàng công chúa nhỏ, nàng dành rất - rất nhiều... tình cảm. Trong suốt một thời gian rất - rất - rất dài, cho một chàng hoàng tử. Nhưng tiếc thay hoàng tử lại không hề biết....
              Thế rồi câu chuyện cổ tích kết thúc như thế nào?
              Rốt cuộc nàng công chúa và chàng hoàng tử, cả hai người đều tìm được hạnh phúc riêng. Không phải là hạnh phúc với nhau, Nhưng vẫn là hạnh phúc. Như thế là đủ rồi.



    Hết


    Nếu thấy hay thì chia sẻ nhé!
    ------------------------------------
    Nghé thăm blog thường xuyên để đọc những stt và truyện hay!

    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét

    loading...

    Fashion

    Beauty

    Travel