• Breaking News

    đọc và cảm nhận

    Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

    NÀY CÔ GÁI, MÌNH LÀM QUEN ĐƯỢC KHÔNG?

         Em có tin vào định mệnh, cái gắn kết những con người dường như lạ hoắc hay đã từng thân quen.  Chỉ là một ngày lạnh lẽo như hôm nay, tôi muốn lấy hết dũng khí đứng trước em và gợi mở một lời làm quen. Vậy có đường đột không?
         Này em. Có phải tôi đã gặp em ở đâu đó? Có phải trên những con phố mùa thu rợp lá vàng?
         Tôi nhớ những sáng thấy em ghé qua con phố này. Bóng dáng em lí lắc và tinh nghịch. Cô gái đã gọi mùa thu vào những ngón tay, rồi quay sang tôi mỉm cười rạng rỡ. Cô gái hàng xóm nấu những món ăn thơm mùi hạnh phúc. Mỗi buổi chiều lại bật những bản nhạc rộn ràng như thể mùa Hạ vẫn ươm đầy những giọt nắng trong gian phòng nhỏ.
         Có phải em là cô gái làm thêm ở tiệm chăm sóc thú cưng, thấy cánh tay em đôi khi xước xát, nhưng hễ nhìn thấy chú mèo hay chú chó nhỏ là sà vào đùa nghịch. Nhà em có con mèo mập ú nu. Một tối em gào khản cả khu phố để gọi chú mèo ham chơi ấy về. Nghe giọng em lúc đó vừa thương vừa bất lực. Tôi vốn dĩ chỉ có thể đứng từ cánh cửa sổ này nhìn ra, chẳng biết làm bất cứ điều gì cho em nữa. Lại có hôm mèo mập chạy về, em vừa la lên sung sướng vừa buông giọng trách móc.
          Em biết không? có người nhà bên nghe thấy và chỉ biết mỉm cười khe khẽ.
         Này em, tôi nhớ rồi. Em thường hay đứng ở trạm xe buýt gần nhà từ sáng tinh mơ. Trên vai em lúc nào cũng đeo cái balo bé xíu xíu. Mỗi khi em chạy cái balo ấy lúc lắc trông rất ngộ nghĩnh. Em thường đeo tai nghe, đầu gật gù theo giai điệu bài nhạc. Có bao nhiêu lần chúng ta cùng bước chung trên một con đường, đã bao nhiêu lần tôi muốn đến vỗ nhẹ vai em, và xem cái khuôn mặt ngạc nghien của em lúc đó.
         Có lẽ tôi đã gặp em rất nhiều lần, cả ở trong những giấc mơ. Sáng hơi lạnh phả vào như thế đó là hơi thở của em. Tôi ngước nhìn trần nhà thật lâu, đợi cái tiếng cách khóa cửa của em.
         Cứ vậy đấy, tôi căn giờ em ra khỏi nhà. Tôi đứng sau em mỗi khi trên xe buýt. Thi thoảng tôi lại bật cười vì những trò ngốc nghếch của em. Phải làm sao nhỉ, vì điều duy nhất tôi nghĩ đến là em.



         Em đang làm gì vậy? Cô gái nhỏ?
         Em có biết đến sự hiện diện của chàng trai nhà bên?
         Em có thấy sự xuất hiện của tôi là đường đột? Nếu em không để tâm, thì hãy cứ để tôi được trò chuyện với em như bây giờ nhé. Mỗi sáng đứng đợi em trước cửa nhà. Mỗi chiều đi làm về lại tản bộ bước đi cùng em.
         Cùng em chăm sóc và cả gọi con mèo múp về nhà. Thật sự nhiều thứ quá, nhưng tôi đã nguyện tỏ bày tâm tình bấy lâu, chúng ta có thể làm quen được không em???




    Nếu thấy hay thì chia sẻ nhé!
    -----------------------------------
    Ghé thăm blog thường xuyên để đọc những stt và truyện hay nhé!

    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét

    loading...

    Fashion

    Beauty

    Travel