MIỀN NHỚ
Lớp học vắng hơn khi cơn mưa đầu hạ ùa tới. Tiếng giảng bài yếu ớt trên giảng đường không đủ xua đi cái rì rầm bất tận của đám sinh viên. Cô giáo trẻ không còn mặn mà với mớ ngữ pháp chợt khó hiểu trước cơn mưa đầu mùa, lảng tráng tiếng thở dài. Riêng tôi lại thầm mong có em bên cạnh, được chạm vào lọn tóc mền nơi bờ vai trắng, được cầm bàn tay em thấm lạnh nước mưa và ấp ủ. Tôi quen em bên tiếng mưa rơi đầu mùa, và tôi đã yêu em dưới mái hiên nhà thờ cổ.
Nhưng, đã từ lâu trong tôi em là một phần xa lạ, nó không còn làm tôi háo hức mỗi lần đến lớp. Em tan biến trong tôi, em làm mất nơi trái tim tôi niềm hi vọng mãnh liệt. Tôi và em là "sự bổ sung mang yếu tố của nghệ thuật sắp đặt" như bạn bè thường đùa. Tôi tìm thấy sự ngọt ngào ở nơi em mà tôi không tìm thấy ở bất kỳ nơi khác. Còn với em, tôi là một cái gì đó khó giải thích nhưng thuộc về riêng mình em. Có phải mình vẫn nói với nhau như vậy.
Tôi đổ ngục trong trạng thái chếnh choáng, tôi không hiểu, tại sao sau tất cả, em có thể nói chúng mình không thuộc về nhau. Đã đánh rằng em cần nhiều hơn những gì em đang có. Nhưng, tiền bạc thì tôi không thể hiểu. Em đã bỏ quên những gì mình vẫn nói sau mỗi ca học đêm "tiền bạc dù nhiều vẫn là không đủ, còn tình yêu, dù ít hay nhiều nó là chất men cho cuộc sống". Tôi chưa một lần nhắc chuyện tiền nong trước mặt em, bởi sợ em buồn. Nhưng tôi sống như thế nào thì em biết hơn cả. Tôi luôn có tìm cách để làm em vui lòng trong những ngày lễ, những dịp sinh nhật....tôi mang đến em những bông hồng thắm đỏ tình yêu, những lời hạnh phúc khi có em bên cạnh. Ánh mắt em không làm tôi ấm lòng, nhưng đã ngờ nghệch cho đó là chuyện hờn giận của phái yêu. Sự phân tách em và tôi không thuộc về lối cũ của riêng ai.
Một thời gian dài tôi xa lánh những buổi học đêm, nó đã thành nặng nề ngoài sức chịu đựng. Tôi không thể làm gì mà không nghĩ tới em. Tôi từ bỏ lớp học như cố tách em ra khỏi đầu óc mình. Nhưng rồi như vô tình, tôi lại tìm về lối cũ. Ngồi đấy, và hình dung ra em đang cười, nói, vui đùa.... Bờ vai gầy ẩn hiện dưới lọn tóc mền như quá khứ đang chọc tức tôi. Tôi thương em hơn trách mắng, bởi tôi biết ở một góc phố nhỏ nào đó, dường như vô tình em đang nhớ về tôi. Chuyện mình đã thành kỉ niệm, tiền bạc rồi cũng thành mệt mỏi. Nhưng nếu có thể, em hãy quay về, một lần thôi, để mình không phải hối tiếc..!..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét